Xem Bảng xếp hạng Vô địch Phần Lan nữ 2023-2024 mới nhất hôm nay ngay sau khi trận đấu vừa kết thúc nhanh & chính xác nhất.
Xem Bảng xếp hạng Vô địch Phần Lan nữ 2023-2024 mới nhất hôm nay ngay sau khi trận đấu vừa kết thúc nhanh & chính xác nhất.
Năm 2023 này là một năm thú vị với bóng đá Anh bởi chúng ta đã thấy một số sự thay đổi đáng kể về mặt quyền lực cạnh tranh của các CLB, đôi khi là thời vận đảo chiều ngay trong năm. Liverpool rơi khỏi top 4 mùa trước nhưng giờ đang đứng đầu BXH, Arsenal đầu năm mơ về ngôi vô địch để rồi không giữ được lợi thế trước Man City, Aston Villa bùng lên mạnh mẽ sau khi Unai Emery về dẫn dắt.
Top 4 Premier League đang đuổi nhau khá sát sau 19 vòng (Ảnh: Bleacher Report)
Tottenham kết thúc mùa trước trong sự ảm đạm nhưng rồi mở hàng mùa tiếp theo với thanh thế lớn trước khi khủng hoảng lực lượng xảy ra đẩy họ khỏi top 4. MU và Newcastle cùng giành vé Champions League, cùng bị loại khỏi giải đấu này sau vòng bảng và giờ đang cùng nằm ngoài top 6. West Ham mùa trước lo trụ hạng nhưng giờ lại vọt lên tận thứ 6 dù đã bán đi một trong những cầu thủ xuất sắc nhất trong thế kỷ XXI của họ.
Nhìn vào BXH lúc này Tottenham chỉ kém Man City có 1 điểm nhưng Man City do đá Club World Cup nên còn 1 trận chưa đá và nếu thắng, họ sẽ chỉ kém Liverpool đang dẫn đầu bảng có 2 điểm. Tottenham cùng với West Ham, MU, Brighton, Newcastle và Chelsea xếp sau với phong độ rất thất thường, nhưng Tottenham vẫn chỉ kém Liverpool có 6 điểm.
Mỗi mùa bóng ngoài cuộc đấu cho ngôi vô địch thì tranh top 4 là cuộc đua rất đáng xem bởi cơ hội dự Cúp C1 mùa kế tiếp kèm theo khoản tiền thưởng béo bở cho những đội thành công (và kèm cả sức hút trong việc mua tân binh). Mùa này có khi cuộc đua top 4 lại xen kẽ với đua vô địch, bởi Man City đang chơi thất thường hơn mùa trước còn Liverpool, Arsenal và Aston Villa không đội nào quá ổn định.
Chúng ta hãy điểm lại một chút về BXH các mùa trước đây để xem cách biệt giữa đội đầu bảng với đội xếp thứ 5, lẫn cách biệt điểm trong nhóm top 4 lẫn giữa top 4 với các đội xếp sau, tính cho đến sau vòng 19 (tức nửa đầu mùa giải).
2022/23 – 14 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5, giữa đội nhì bảng với đội xếp thứ 3 cách nhau 7 điểm
2021/22 – 9 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5.
2020/21 – 7 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5, cự ly giữa top 4 với đội xếp thứ 5 là 4 điểm.
2019/20 – 25 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5, đội nhất bảng bỏ xa đội nhì 16 điểm.
2018/19 – 13 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5, đội nhất bảng bỏ xa đội nhì 6 điểm
2017/18 – 21 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5, đội nhất bảng bỏ xa đội nhì 13 điểm
2016/17 – 10 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5, đội nhất bảng bỏ xa đội nhì 6 điểm
2015/16 – 8 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5, cự ly giữa top 4 với đội xếp thứ 5 là 4 điểm.
2014/15 – 13 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5, đội xếp thứ 3 kém 7 điểm so với top 2.
2013/14 – 6 điểm giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5.
Như vậy BXH Premier League của mùa này sau vòng 19 đang có cách biệt giữa đội đầu bảng và đội xếp thứ 5 ít điểm nhất kể từ mùa 2013/14, mùa đó cuộc đua vô địch cuối cùng chỉ xoay quanh 3 đội (Man City, Liverpool, Chelsea). Cần nói thêm rằng Arsenal là đội về thứ 4 mùa đó và 2 tháng cuối mùa phải giữ suất top 4 khỏi tay Everton, nhưng lại là đội dẫn đầu BXH lâu nhất mùa giải.
Liệu sẽ có khả năng một đội nào đó ngoài top 4 lúc này – triển vọng nhất là Tottenham – bỗng chen chân vào cuộc tranh ngôi vương ở nửa sau mùa bóng? Điều đó hoàn toàn có thể xảy ra, nó thậm chí đã xảy ra trong mùa 1997/98 khi Arsenal sau 19 vòng xếp thứ 6 nhưng cuối mùa lật đổ MU để mang về cho Arsene Wenger chức vô địch đầu tiên.
Arsenal mùa 1997/98 đứng thứ 6 sau 19 vòng nhưng cuối mùa lên ngôi Premier League
Phong độ đôi lúc khó hiểu của chính nhóm top 4 cũng là yếu tố tạo hy vọng cho nhóm đuổi theo phía sau: Aston Villa hạ cả Man City và Arsenal nhưng đã thua Newcastle (rất đậm) và MU, trong khi Man City thì thua Wolverhampton và bị Chelsea, Tottenham với Crystal Palace cầm hòa khá kịch tính. Arsenal thua cả Newcastle và West Ham, còn Liverpool mới thua duy nhất Tottenham trong nhóm top 10 nhưng đã bị Brighton, Luton cầm hòa.
Nhưng cũng có khả năng cuộc đua vô địch thậm chí chỉ xoay quanh top 4 hiện tại và nhóm dưới không có cửa tranh suất Cúp C1. Sự thất thường của các đội xếp từ thứ 5 đến thứ 10 là đáng kể, thậm chí là kết quả giữa chính họ đá với nhau: Newcastle thua Tottenham 1-4 nhưng thắng Chelsea cùng tỷ số đó, để rồi Chelsea lại thắng Tottenham cũng 4-1, trong khi Brighton thua Chelsea nhưng vừa thắng Tottenham 4-2. MU thì không thua 2 đội top 4 là Liverpool và Aston Villa nhưng thua sạch các đội đang đứng từ thứ 5 đến thứ 9.
Nếu phải chọn 1 trong các đội top 4 có khả năng “rơi rụng” và lâm vào cuộc chiến giữ vé Cúp C1, Aston Villa dễ là đội được chọn nhất. Họ đã có một vài kết quả gây bất ngờ trong mùa này khi gặp “cửa dưới” như hòa Wolves, Bournemouth và Sheffield United hay thua Nottingham Forest và bị MU ngược dòng. HLV Unai Emery bị đánh giá không linh hoạt trong chiến thuật, dẫn 2-0 trước MU nhưng vẫn dùng bài bắt việt vị và chần chừ thay người khi MU vùng lên ở hiệp 2.
Aston Villa đang được chờ đợi là một Leicester City thứ 2, họ cũng đang thủng lưới nhiều nhất top 4 sau nửa đầu mùa này giống như Leicester mùa 2015/16
“The Villans” là kiểu đội bóng mà như chính Sir Alex Ferguson đầu mùa đã nói, họ có lối đá rất hay và có thể hạ bất cứ đối thủ nào nhưng độ bền bỉ khó so bì với 3 ông lớn còn lại. Hàng công Aston Villa chủ yếu dựa vào Ollie Watkins trong khi là đội thủng lưới nhiều nhất của top 4.
Nhưng thời điểm này của mùa giải không có nhiều đội tránh được nạn chấn thương và không thể nói chắc Aston Villa sẽ trượt dần. Cũng ở thời điểm này của mùa giải 2015/16 dư luận vẫn chưa chắc chắn về Leicester City (họ lúc đó cũng là đội thủng lưới nhiều nhất top 4, cũng 25 bàn thua như Aston Villa lúc này), tuy nhiên điều kỳ diệu đã xảy ra.
Nếu cả top 4 duy trì được sự ổn định phong độ, kết hợp với nhóm dưới tiếp tục phập phù như lúc này, không chừng cuối mùa sẽ chẳng có cuộc đua top 4 nào hết. Lúc đó cũng có thể cuộc tranh ngôi vương sẽ xác định chỉ 2 hay nhiều lắm là 3 ứng viên, nhưng đội lẻ ra còn lại ấm chỗ đoạt vé Cúp C1 thì nhóm xếp sau sẽ chỉ còn hy vọng UEFA trao suất phụ cho họ để dự Champions League 2024/25 với thể thức mới.
Nguồn: [Link nguồn]Nguồn: [Link nguồn]
MU nhiều khả năng sẽ có chiến thắng thứ 2 liên tiếp tại Ngoại hạng Anh trong khi Newcastle khó có điểm rời Anfield.
Giải vô địch bóng đá thế giới, hay còn gọi là Cúp bóng đá thế giới, tên chính thức là FIFA World Cup, thường được gọi đơn giản là World Cup, là giải đấu bóng đá do Liên đoàn Bóng đá Quốc tế (FIFA) tổ chức với chu kỳ 4 năm 1 lần cho cả các đội tuyển bóng đá nam quốc gia của những nước thành viên FIFA. Giải lần đầu tiên được tổ chức vào năm 1930, và bị gián đoạn 2 lần vào các năm 1942 và 1946 do Chiến tranh thế giới thứ hai.
Giải đấu bắt đầu với giai đoạn vòng loại, diễn ra trong 3 năm trước đó để xác định đội nào giành quyền tham dự vòng chung kết. Ở vòng chung kết, 32 đội cạnh tranh chức vô địch tại các địa điểm trong (các) quốc gia chủ nhà trong thời gian khoảng 1 tháng. (Các) quốc gia chủ nhà tự động lọt vào vòng bảng của giải đấu. Giải đấu dự kiến mở rộng lên 48 đội bắt đâu từ giải đấu năm 2026.
World Cup là sự kiện thể thao thu hút sự quan tâm đông đảo nhất trên toàn thế giới.[1][2] Lượng người xem World Cup 2022 ước tính đạt 4,6 tỷ người, gần một nửa dân số toàn cầu,[3][4] trong khi lượng người xem World Cup 2002 ước tính đạt 6 tỷ người, khoảng 36 tỷ lượng xem trên các khu vực có bản quyền và truyền hình vào trận chung kết giữa Đức và Brazil.[5]
Qua 22 lần (tính đến năm 2022) tổ chức, tính đến nay mới chỉ có 8 đội tuyển quốc gia vô địch giải đấu này. Brazil là đội tuyển duy nhất tham dự đủ 22 vòng chung kết và cũng là đội tuyển thành công nhất với 5 lần vô địch. Tiếp đó là Đức và Ý với 4 lần giành ngôi cao nhất. Argentina 3 lần nâng cúp, Pháp và Uruguay cùng có 2 danh hiệu. Anh và Tây Ban Nha mỗi đội đều có 1 lần vô địch.
17 quốc gia đã đăng cai ít nhất 1 kỳ World Cup. Brazil, Pháp, Ý, Đức và Mexico đã từng tổ chức 2 lần, trong khi Uruguay, Thụy Sĩ, Thụy Điển, Chile, Anh, Argentina, Tây Ban Nha, Hoa Kỳ, Nhật Bản và Hàn Quốc (đồng chủ nhà), Nam Phi, Nga và Qatar từng tổ chức 1 lần. World Cup 2026 sẽ được đồng tổ chức bởi Canada, Hoa Kỳ và Mexico, với Mexico trở thành quốc gia đầu tiên trên thế giới đăng cai 3 kỳ World Cup, Hoa Kỳ lần thứ 2 đăng cai và là lần đầu tiên Canada tổ chức sự kiện này.
Tên gọi chính thức của FIFA World Cup đã có vài lần thay đổi. Thoạt đầu nó được gọi là "World Cup" (Cúp thế giới, Coupe du monde) sau đó là "Cúp Jules Rimet" (tên của cựu chủ tịch FIFA, người đề xướng giải đấu này), rồi đến "Giải vô địch bóng đá thế giới - Cúp Jules Rimet" và sau cùng là "FIFA World Cup". Tại Việt Nam, "World Cup" được gọi phổ biến hơn hẳn so với "Giải vô địch bóng đá thế giới".[6][7]
Trận đấu bóng đá quốc tế đầu tiên trên thế giới là trận đấu diễn ra tại Glasgow năm 1872 giữa 2 tiểu quốc tự trị là Scotland và Anh (nay thuộc Liên hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ireland),[8] kết thúc với tỷ số hòa 0-0. Giải đấu quốc tế đầu tiên, Giải vô địch Anh quốc khai mạc, diễn ra vào năm 1884.[9] Khi bóng đá ngày càng phổ biến ở các nơi khác trên thế giới vào đầu thế kỷ XX, nó được tổ chức như một môn thể thao không có huy chương dành cho các vận động viên thể thao không chuyên nghiệp tại Thế vận hội Mùa hè 1900 và 1904 (tuy nhiên, IOC đã nâng cấp vị thế của chúng thành các sự kiện chính thức) và tại Thế vận hội Mùa hè 1906 (Olympic 1896 vẫn gây tranh cãi về việc liệu có từng diễn ra môn bóng đá giữa 2 đội của Hy Lạp và Thổ Nhĩ Kỳ ngày nay tại châu Âu hay không).[10] Liên hiệp Vương quốc Anh và Bắc Ireland là nhà vô địch Olympic đầu tiên vào năm 1900.
Sau khi FIFA được thành lập vào năm 1904, tổ chức này đã cố gắng sắp xếp một giải đấu bóng đá chuyên nghiệp quốc tế giữa các quốc gia bên ngoài khuôn khổ Olympic vào năm 1906. Đây là những ngày đầu tiên của bóng đá quốc tế, và lịch sử của FIFA mô tả cuộc thi là một thất bại.[11]
Tại Thế vận hội Mùa hè 1908 ở London, bóng đá đã trở thành một cuộc thi chính thức. Được lên kế hoạch bởi Hiệp hội bóng đá Anh (FA), cơ quan quản lý bóng đá của Anh, sự kiện này chỉ dành cho các cầu thủ nghiệp dư và bị nghi ngờ là một chương trình chứ không phải là một cuộc thi. Vương quốc Anh (đại diện bởi đội bóng đá nghiệp dư quốc gia Anh) đã giành huy chương vàng. Họ lặp lại thành tích này tại Thế vận hội Mùa hè 1912 ở Stockholm.
Với sự kiện Olympic tiếp tục được thi đấu giữa các đội nghiệp dư, Sir Thomas Lipton đã tổ chức giải đấu Sir Thomas Lipton Trophy ở Turin vào năm 1909. Giải đấu Lipton là giải vô địch giữa các câu lạc bộ cá nhân (không phải các đội tuyển quốc gia) từ các quốc gia khác nhau, mỗi đội đại diện cho cả một quốc gia). Cuộc thi đôi khi được mô tả là Giải vô địch bóng đá thế giới đầu tiên[12] và với sự góp mặt của các câu lạc bộ chuyên nghiệp uy tín nhất từ Ý, Đức và Thụy Sĩ, nhưng Hiệp hội bóng đá Anh đã từ chối cuộc thi và từ chối lời đề nghị gửi một đội chuyên nghiệp. Lipton đã mời West Auckland, một đội bóng nghiệp dư từ County Durham, đại diện thay thế cho nước Anh. West Auckland đã vô địch giải đấu và trở lại vào năm 1911 để bảo vệ thành công danh hiệu của họ.
Năm 1914, FIFA đã công nhận Olympic là "giải vô địch bóng đá thế giới dành cho người nghiệp dư" và chịu trách nhiệm quản lý sự kiện này.[13] Điều này đã mở đường cho cuộc thi bóng đá liên lục địa đầu tiên trên thế giới, tại Thế vận hội Mùa hè 1920, với các trận đấu gồm Ai Cập và 13 đội châu Âu và chiến thắng cuối cùng thuộc về Bỉ.[14] Uruguay đã giành được huy chương vàng ở hai giải đấu bóng đá Olympic tiếp theo vào năm 1924 và 1928. Do đó cũng là hai giải vô địch thế giới đầu tiên, vì năm 1924 là khởi đầu của kỷ nguyên bóng đá chuyên nghiệp của FIFA.
Sau sự thành công của các giải đấu bóng đá Olympic, FIFA được sự thúc giục bởi chủ tịch Jules Rimet, một lần nữa bắt đầu xem xét việc tổ chức giải đấu quốc tế riêng biệt bên ngoài Olympic. Vào ngày 28 tháng 5 năm 1928, Đại hội FIFA tại Amsterdam đã quyết định tổ chức 1 giải vô địch thế giới.[15] Với việc Uruguay đã 2 lần vô địch 2 kỳ Olympic gần nhất và để kỷ niệm 100 năm độc lập của nước này vào năm 1930, FIFA đã chọn Uruguay là nước chủ nhà của giải đấu.
Các hiệp hội bóng đá quốc gia của các quốc gia được chọn đã được mời để gửi đội tham dự, nhưng việc lựa chọn nơi tổ chức là Uruguay đồng nghĩa với việc sẽ cần 1 chuyến đi dài và tốn kém để băng qua Đại Tây Dương cho các đội bóng châu Âu. Thật vậy, không có quốc gia châu Âu nào cam kết gửi đội tham gia cho đến thời điểm 2 tháng trước khi bắt đầu giải. Rimet cuối cùng đã thuyết phục các đội từ Bỉ, Pháp, Romania và Nam Tư thực hiện chuyến đi. Tổng cộng, 13 quốc gia đã tham gia gồm: 7 đội từ Nam Mỹ, 4 đội từ Châu Âu và 2 đội từ Bắc Mỹ.
2 trận đấu World Cup đầu tiên diễn ra đồng thời vào ngày 13 tháng 7 năm 1930; Pháp và Hoa Kỳ là đội chiến thắng trong 2 trận đầu tiên của giải, lần lượt đánh bại Mexico 4-1 và Bỉ 3-0. Bàn thắng đầu tiên trong lịch sử World Cup được ghi bởi Lucien Lauros của Pháp.[16] Trong trận chung kết, Uruguay đã đánh bại Argentina 4-2 trước sự theo dõi của 93.000 khán giả ở Montevideo và trở thành quốc gia đầu tiên vô địch World Cup.[17] Sau khi World Cup thành lập, FIFA và IOC không đồng ý với sự tham gia của các cầu thủ nghiệp dư và vì thế bóng đá đã bị loại khỏi Olympic 1932.[18] Bóng đá ở Olympic đã trở lại từ Olympic 1936 tại Đức, nhưng đã bị lu mờ bởi 1 World Cup hấp dẫn và danh giá hơn.
Các vấn đề phải đối mặt với các kỳ World Cup đầu tiên trong thập niên 1930 cũng như trong bóng đá nói riêng và thể thao nói chung là những khó khăn sâu sắc của việc di chuyển xuyên lục địa và chiến tranh - chính trị. Rất ít các đội lục địa Nam Mỹ sẵn sàng tới châu Âu tham dự World Cup 1934 và tất cả các quốc gia Bắc và Nam Mỹ, ngoại trừ Brazil và Cuba, đã tẩy chay giải đấu năm 1938. Brazil là đội Nam Mỹ duy nhất tham gia cả 2 giải. World Cup năm 1942 và 1946 mà Đức và Brazil đã tìm cách tổ chức[19] đã bị hủy bỏ do Chiến tranh thế giới thứ 2 và hậu quả nghiêm trọng của nó.
World Cup 1950 được tổ chức tại Brazil là lần đầu tiên xuất hiện các đội tuyển thuộc Vương quốc Anh. Vương quốc Anh đã rút khỏi FIFA năm 1920, một phần do không muốn thi đấu với các quốc gia đã có chiến tranh với họ, và phần khác là do các cuộc biểu tình chống lại sự ảnh hưởng của nước ngoài đối với bóng đá[20] nhưng đã chấp nhận gia nhập lại vào năm 1946 theo lời mời của FIFA.[21] Giải đấu cũng chứng kiến sự trở lại của nhà vô địch năm 1930 Uruguay, đội bóng đã tẩy chay hai kỳ World Cup trước đó. Uruguay đã vô địch giải đấu một lần nữa sau khi đánh bại đội chủ nhà Brazil, trong trận đấu mang tên "Maracanazo" (tiếng Bồ Đào Nha: Maracanaço).
Trong các giải đấu từ năm 1934 đến 1978, 16 đội thi đấu tại vòng chung kết, ngoại trừ năm 1938, khi Áo bị sáp nhập vào Đức sau vòng loại, do đó chỉ còn 15 đội và năm 1950, khi Ấn Độ, Scotland và Thổ Nhĩ Kỳ rút lui, giải đấu chỉ còn 13 đội.[22] Hầu hết các quốc gia tham dự là từ Châu Âu và Nam Mỹ, với một số ít từ Bắc Mỹ, Châu Phi, Châu Á và Châu Đại Dương. Các đội này thường bị đánh bại dễ dàng bởi các đội châu Âu và Nam Mỹ vốn mạnh hơn hẳn và do đó giải đấu tiếp tục duy trì thế độc tôn là sự kiện thể thao lớn nhất trong thời hiện đại. Cho đến năm 1982, chỉ có các đội sau ngoài châu Âu và Nam Mỹ vượt qua vòng bảng: Hoa Kỳ vào bán kết vào năm 1930; Cuba vào tứ kết năm 1938; Bắc Triều Tiên vào tứ kết năm 1966; và Mexico vào tứ kết năm 1970.
Giải đấu được mở rộng thành 24 đội vào năm 1982[23] và sau đó tăng lên 32 đội vào năm 1998,[24] ngoài ra cũng cho phép nhiều đội hơn từ Châu Phi, Châu Á và Bắc Mỹ tham gia. Kể từ đó, các đội từ các khu vực này đã gặt hái được nhiều thành công hơn, một số trong đó đã lọt vào tứ kết: Mexico vào tứ kết năm 1986; Cameroon vào tứ kết năm 1990; Hàn Quốc lọt vào bán kết năm 2002; Sénégal cùng với Hoa Kỳ, lọt vào tứ kết năm 2002; Ghana lọt vào tứ kết năm 2010; Costa Rica lọt vào tứ kết vào năm 2014 và Maroc lọt tới bán kết năm 2022. Tuy nhiên, các đội châu Âu và Nam Mỹ vẫn tiếp tục thống trị; các đội lọt vào tứ kết của các giải đấu năm 1994, 1998, 2006 và 2018 đều là các đội châu Âu và Nam Mỹ.
199 đội đã tham dự vòng loại World Cup 2002; 198 quốc gia đã thi đấu tại vòng loại World Cup 2006, trong khi kỷ lục về số quốc gia tham dự vòng loại là 214 ở giải năm 2018.[25]
Vào tháng 10 năm 2013, Sepp Blatter đã nói về việc đảm bảo cho khu vực của Liên đoàn bóng đá Caribe một vị trí tại World Cup.[26] Trong ấn bản ngày 25 tháng 10 năm 2013 của tuần báo FIFA Weekly, Blatter đã viết rằng: "Từ góc độ thể thao thuần túy, tôi muốn thấy sự toàn cầu hóa cuối cùng được thực hiện nghiêm túc mà các hiệp hội thể thao quốc gia châu Phi và châu Á đã đạt được vị thế mà họ xứng đáng tại Giải vô địch bóng đá thế giới."[27]
Sau khi xuất bản tạp chí, đối thủ của Blatter cho cương vị Chủ tịch FIFA, Chủ tịch UEFA Michel Platini, trả lời rằng ông dự định mở rộng World Cup lên tới 40 hiệp hội bóng đá quốc gia, tăng số lượng đội tham dự hiện tại lên 8 đội. Platini nói rằng ông sẽ phân bổ một suất bổ sung cho UEFA, hai cho Liên đoàn bóng đá châu Á và Liên đoàn bóng đá châu Phi, hai suất được chia sẻ giữa CONCACAF và CONMEBOL, và một suất bảo đảm cho Liên đoàn bóng đá châu Đại Dương.[28] Platini đã nói rõ về lý do tại sao ông muốn mở rộng World Cup: "World Cup không dựa trên chất lượng của các đội vì bạn không có 32 người giỏi nhất tại World Cup... nhưng đó là một sự thỏa hiệp tốt.... Đó là vấn đề chính trị vậy tại sao không có nhiều nước châu Phi hơn? Giải đấu mang lại cho tất cả mọi người trên toàn thế giới. Nếu không cho họ cơ hội tham gia, bóng đá sẽ không tiến bộ."[28]
Vào tháng 10 năm 2016, chủ tịch FIFA Gianni Infantino tuyên bố ủng hộ tăng số đội World Cup lên 48 đội vào năm 2026.[29] Vào ngày 10 tháng 1 năm 2017, FIFA xác nhận World Cup 2026 sẽ có 48 đội vào chung kết.[30]
Tháng 5 năm 2015, các cáo buộc hình sự về tội nhận hối lộ, lừa đảo và rửa tiền để tham nhũng trong việc phát hành quyền truyền thông và tiếp thị (đấu thầu gian lận) cho các giải đấu của FIFA[31], với các quan chức FIFA bị buộc tội nhận hối lộ với tổng số tiền hơn 150 triệu đô la trong 24 năm. Vào cuối tháng 5, Bộ Tư pháp Hoa Kỳ đã công bố bản cáo trạng 47 tội danh với các cáo buộc đấu giá, lừa đảo qua đường dây và rửa tiền âm mưu chống lại 14 người. Việc bắt giữ hơn một chục quan chức FIFA đã được thực hiện kể từ thời điểm đó, đặc biệt là vào ngày 29 tháng 5 và ngày 3 tháng 12.[32] Đến cuối tháng 5 năm 2015, tổng cộng chín quan chức FIFA và năm giám đốc điều hành của các thị trường thể thao và phát thanh truyền hình đã bị buộc tội tham nhũng. Vào thời điểm đó, Chủ tịch FIFA Sepp Blatter tuyên bố sẽ từ bỏ vị trí của mình vào tháng 2 năm 2016.[33]
Vào ngày 4 tháng 6 năm 2015, Chuck Blazer khi hợp tác với FBI và chính quyền Thụy Sĩ đã thừa nhận rằng ông và các thành viên khác trong ủy ban điều hành của FIFA đã bị mua chuộc để quảng bá cho World Cup 1998 và 2010.[34] Vào ngày 10 tháng 6 năm 2015, chính quyền Thụy Sĩ đã tịch thu dữ liệu máy tính từ các văn phòng của Sepp Blatter.[35] Cùng ngày, FIFA đã hoãn quá trình đấu thầu World Cup 2026 trước những cáo buộc xung quanh việc hối lộ trong các giải đấu 2018 và 2022. Tổng thư ký lúc bấy giờ Jérôme Valcke tuyên bố: "Do tình hình này, tôi nghĩ rằng thật vô lý khi bắt đầu bất kỳ quy trình đấu thầu nào trong thời điểm hiện tại."[36] Vào ngày 28 tháng 10 năm 2015, Blatter và Phó chủ tịch FIFA đã bị đình chỉ làm việc trong 90 ngày; cả hai đều thừa nhận vô tội trong các tuyên bố gửi cho các phương tiện truyền thông.[37]
Vào ngày 3 tháng 12 năm 2015, hai phó chủ tịch FIFA đã bị bắt vì nghi ngờ hối lộ trong cùng một khách sạn ở Zurich, Áo, nơi bảy quan chức FIFA đã bị bắt giữ vào tháng 5.[38] Thêm 16 cáo trạng của Bộ Tư pháp Hoa Kỳ đã được công bố cùng ngày.[39]
Một giải đấu tương đương dành cho bóng đá nữ, Giải vô địch bóng đá nữ thế giới, lần đầu tiên được tổ chức vào năm 1991 tại Trung Quốc.[40] Giải đấu dành cho nữ có quy mô nhỏ hơn nam giới, nhưng đang trong quá trình phát triển; số lượng quốc gia tham gia giải đấu năm 2007 là 120, nhiều hơn gấp đôi so với năm 1991.[41]
Bóng đá nam đã được đưa vào mọi kỳ Thế vận hội Olympic mùa hè trừ năm 1896 và 1932. Không giống như nhiều môn thể thao khác, giải bóng đá nam tại Thế vận hội không phải là giải đấu cấp cao nhất và kể từ năm 1992, một giải đấu dành cho độ tuổi dưới 23 (U-23) với mỗi đội được phép mang ba cầu thủ vượt quá tuổi được tổ chức.[42] Bóng đá nữ ra mắt tại Olympic năm 1996.
Cúp Liên đoàn các châu lục (FIFA Confederations Cup) là giải đấu được tổ chức một năm trước World Cup tại (các) quốc gia đăng cai World Cup như một đợt thử nghiệm, khảo sát cho kỳ World Cup sắp tới.[43]
FIFA cũng tổ chức các giải đấu quốc tế dành cho bóng đá trẻ (Giải vô địch bóng đá U-20 thế giới, Giải vô địch bóng đá U-17 thế giới, Giải vô địch bóng đá nữ U-20 thế giới, Giải vô địch bóng đá nữ U-17 thế giới), bóng đá câu lạc bộ (Giải vô địch bóng đá thế giới các câu lạc bộ (FIFA Club World Cup)), và các biến thể bóng đá như futsal (Giải vô địch bóng đá trong nhà thế giới (FIFA Futsal World Cup)) và bóng đá bãi biển (Giải vô địch bóng đá bãi biển thế giới (FIFA Beach Soccer World Cup)). Ba giải sau không có phiên bản dành cho nữ, mặc dù Giải vô địch bóng đá nữ thế giới các câu lạc bộ đã được đề xuất.[44]
Giải vô địch bóng đá nữ U-20 thế giới được tổ chức một năm trước mỗi kỳ của Giải vô địch bóng đá nữ thế giới. Giải đấu U-20 đóng vai trò là một đợt thử nghiệm cho giải đấu lớn hơn.[45]
Từ năm 1930 đến 1970, Cúp Jules Rimet đã được trao cho đội vô địch World Cup. Ban đầu nó được gọi đơn giản là World Cup hoặc Coupe du Monde, nhưng vào năm 1946, nó được đổi tên sau khi chủ tịch FIFA Jules Rimet thành lập giải đấu. Từ năm 1970 trở về trước, đội vô địch thế giới được trao "cúp vàng" mà trong các văn kiện chính thức của FIFA gọi là "vật phẩm nghệ thuật". Đó là bức tượng nhỏ hình "Nữ thần chiến thắng Nike" (theo thần thoại Hy Lạp) mà trong giới bóng đá thường gọi là tượng "Nữ thần vàng". Theo đơn đặt hàng của FIFA, chiếc tượng này được hoàn thành năm 1928 do một người thợ kim hoàn ở Paris tên là Abel Lafleur đúc bằng vàng thật, nặng 1,8 kg (với chiếc đế bằng đá hoa cương nặng chừng 4 kg), trị giá 10.000 USD.
Trước Giải thế giới năm 1970, FIFA giữ "Cup vàng" theo điều lệ quy định để rồi trao cho liên đoàn bóng đá quốc gia thuộc nước có đội bóng đoạt chức vô địch thế giới rồi trả lại cho FIFA trước khi tiến hành vòng chung kết Giải vô địch bóng đá thế giới lần sau.
Năm 1970, sau 3 lần vô địch, như trong điều lệ quy định, đội Brasil đã được trao tặng vĩnh viễn "Nữ thần vàng". Tuy nhiên, chiếc cúp đã bị đánh cắp vào năm 1983 và chưa bao giờ được tìm lại, dường như đã bị những tên trộm nấu chảy.[46] Sau giải năm đó, FIFA đặt làm chiếc cúp mới lấy tên là Cúp thế giới FIFA. Chiếc cúp này là cúp luân lưu, không đội bóng nào có thể đoạt vĩnh viễn cả. Những đội bóng vô địch sẽ được trao tặng chiếc cúp mẫu thu nhỏ để làm kỷ niệm cùng với việc được giữ chiếc cúp chính thức trong thời gian giữa 2 giải vô địch bóng đá thế giới.[47] Chiếc cúp mới được đúc bằng vàng thật do nghệ sĩ người Ý Silvio Gazzaniga sáng tác, sau khi vượt qua 53 nghệ nhân để trở thành người thắng cuộc, với chiều cao 36,5 cm được làm bằng vàng nguyên khối 18 carat (75%), nặng 6,175 kg,[48] trị giá 20.000 USD. Cúp này do người thợ kim hoàn Stabilimento Artistico Bertoni ở thành phố Milano đúc. Chiếc cúp mang hình 2 thanh niên với 4 cánh tay giơ cao đỡ lấy quả Địa Cầu.[49] Phần kim loại của chiếc cúp hiện nay là 4,9 kg "vàng nguyên khối 18 carat" và có 2 lớp đá malachit trong khi mặt dưới của chiếc cúp khắc tên của những quốc gia vô địch giải vô địch bóng đá thế giới kể từ năm 1974.[50] Mô tả về chiếc cúp của Gazzaniga là: "Những đường thẳng xuất phát từ dưới, vươn lên theo hình xoắn ốc, vươn ra để tiếp nhận thế giới. Từ những đường nét đáng chú ý của cơ thể được điêu khắc, bức tượng nổi lên với khoảnh khắc chiến thắng."[51]
Hiện tại, tất cả các thành viên (cầu thủ, huấn luyện viên và người quản lý) của ba đội hàng đầu giải đấu đều nhận được huy chương với một huy hiệu của Cúp vô địch bóng đá thế giới; quán quân (vàng), á quân (bạc) và hạng ba (đồng). Trong phiên bản 2002, huy chương vị trí thứ tư đã được trao cho chủ nhà Hàn Quốc. Trước giải đấu năm 1978, huy chương chỉ được trao cho mười một cầu thủ trên sân trong trận chung kết và trận tranh hạng ba. Vào tháng 11 năm 2007, FIFA đã thông báo rằng tất cả các thành viên của đội tuyển vô địch World Cup từ năm 1930 đến năm 1974 sẽ được trao lại huy chương.[52][53][54]
Kể từ kỳ World Cup thứ hai vào năm 1934, vòng loại đã được tổ chức để chọn ra các ứng viên đủ điều kiện cho vòng chung kết.[55] Vòng loại được tổ chức trong sáu khu vực (Châu Phi, Châu Á, Bắc, Trung Mỹ và Caribbean, Nam Mỹ, Châu Đại Dương và Châu Âu), được giám sát bởi các liên đoàn của họ. Đối với mỗi giải đấu, FIFA quyết định số suất tham dự được trao cho từng khu vực lục địa trước đó, thường dựa trên sức mạnh và thành tích quốc tế của các đội trong liên đoàn.
Vòng loại có thể bắt đầu sớm nhất là gần ba năm trước khi vòng chung kết diễn ra và kéo dài trong khoảng thời gian hai năm. Thông thường, một hoặc hai suất được trao cho những đội chiến thắng trong trận play-off liên lục địa. Ví dụ, đội vượt qua vòng loại ở khu vực Châu Đại Dương và đội đứng thứ năm ở vòng loại khu vực châu Á đã đối đầu với nhau ở trận play-off cho một suất tham dự World Cup 2010.[56] Từ World Cup 1938 trở đi, các quốc gia chủ nhà không cần phải đá vòng loại để tham dự vòng chung kết như các đội khác. Quyền này cũng được trao cho các nhà đương kim vô địch từ năm 1938 đến 2002, nhưng đã bị xóa bỏ kể từ World Cup 2006 trở đi, đòi hỏi các nhà đương kim vô địch phải vượt qua vòng loại để tham dự giải kế tiếp. Brazil, quốc gia vô địch năm 2002, là nhà vô địch thế giới đầu tiên chơi các trận đấu vòng loại để tham dự World Cup 2006.[57]
Các kỳ World Cup đầu tiên, quyền đăng cai được trao cho các quốc gia tại các cuộc họp của đại hội FIFA. Các địa điểm đã gây tranh cãi bởi vì Nam Mỹ và châu Âu cho đến nay là hai trung tâm sức mạnh trong bóng đá và chuyến đi giữa họ cần ba tuần bằng thuyền. Chẳng hạn, quyết định tổ chức World Cup đầu tiên ở Uruguay, dẫn đến chỉ có bốn quốc gia châu Âu thi đấu.[58] Hai kỳ World Cup tiếp theo đều được tổ chức ở châu Âu. Quyết định tiếp tục chọn Châu Âu và tổ chức ở Pháp đã bị tranh cãi, vì các nước Nam Mỹ hiểu rằng vị trí này sẽ tiếp tục xen giữa Đại Tây Dương. Do đó, cả Argentina và Uruguay đều tẩy chay Giải vô địch bóng đá thế giới 1938.[59]
Kể từ Giải vô địch bóng đá thế giới 1958, để tránh những cuộc tẩy chay hoặc tranh cãi, FIFA đã bắt đầu một mô hình xen kẽ các đội chủ nhà giữa châu Mỹ và châu Âu, tiếp tục cho đến Giải vô địch bóng đá thế giới 1998. Giải vô địch bóng đá thế giới 2002, được tổ chức bởi Hàn Quốc và Nhật Bản, là lần đầu tiên được tổ chức ở châu Á và là giải đấu đầu tiên có nhiều hơn một nước chủ nhà.[60] Nam Phi trở thành quốc gia châu Phi đầu tiên đăng cai Giải vô địch bóng đá thế giới 2010. Giải vô địch bóng đá thế giới 2014 được tổ chức bởi Brazil, lần đầu tiên được tổ chức tại Nam Mỹ kể từ Argentina năm 1978[61] và là lần đầu tiên World Cup liên tiếp được tổ chức ở bên ngoài Châu Âu.
Nước chủ nhà hiện được chọn trong một cuộc bỏ phiếu của Hội đồng FIFA. Điều này được thực hiện theo một hệ thống bỏ phiếu toàn diện. Hiệp hội bóng đá quốc gia của một quốc gia mong muốn tổ chức sự kiện này nhận được "Thỏa thuận" từ FIFA, giải thích các bước và yêu cầu. Hiệp hội cũng nhận được một hình thức bằng cách đệ trình đại diện để chính thức ứng cử. Sau đó, một nhóm thanh tra được FIFA chỉ định đến xem xét đất nước để xác định rằng quốc gia này có đáp ứng các yêu cầu cần thiết để tổ chức sự kiện và một báo cáo về quốc gia này được đưa ra. Quyết định về việc ai sẽ tổ chức World Cup thường được đưa ra sáu hoặc bảy năm trước giải đấu. Tuy nhiên, đã có những lần chủ nhà của nhiều giải đấu trong tương lai được công bố cùng một lúc, như trường hợp của World Cup 2018 và 2022, được trao cho Nga và Qatar, với việc Qatar trở thành quốc gia Trung Đông đầu tiên đăng cai giải đấu.[62][63]
Đối với World Cup 2010 và 2014, giải đấu cuối cùng được luân chuyển giữa các liên đoàn, chỉ cho phép các quốc gia từ liên đoàn được chọn (Châu Phi năm 2010, Nam Mỹ vào năm 2014) để tổ chức giải đấu. Chính sách xoay vòng được đưa ra sau cuộc tranh cãi xung quanh chiến thắng của Đức trước Nam Phi trong cuộc bỏ phiếu để tổ chức giải đấu năm 2006. Tuy nhiên, chính sách xoay vòng lục địa sẽ không tiếp tục sau năm 2014, do đó, bất kỳ quốc gia nào, ngoại trừ những quốc gia thuộc liên đoàn đã tổ chức hai giải đấu trước đó, đều có thể đăng ký làm chủ nhà cho World Cup bắt đầu từ năm 2018.[64] Điều này một phần để tránh một kịch bản tương tự như quá trình đấu thầu cho giải đấu năm 2014, nơi Brazil là nhà thầu chính thức và duy nhất.[65]
Giải vô địch bóng đá thế giới 2026 đã được chọn để tổ chức tại Hoa Kỳ, Canada và México, đánh dấu lần đầu tiên một World Cup được chia sẻ bởi ba quốc gia chủ nhà.[66] Giải đấu năm 2026 sẽ là World Cup lớn nhất từng được tổ chức, với 48 đội thi đấu tổng cộng 80 trận. 60 trận đấu sẽ diễn ra ở Mỹ, bao gồm tất cả các trận đấu từ vòng tứ kết trở đi, trong khi Canada và Mexico, mỗi nước sẽ tổ chức 10 trận đấu.[66]
Sáu trong số tám nhà vô địch hiện tại đã giành được một trong những danh hiệu World Cup khi thi đấu trên chính quê hương của mình, ngoại lệ là Brazil, đội đã đứng vị trí á quân sau khi thua trận đấu quyết định trên sân nhà vào năm 1950 cũng như thua trận bán kết với Đức vào năm 2014 và Tây Ban Nha khi chỉ lọt vào vòng hai trên sân nhà vào năm 1982. Anh (1966) đã giành được danh hiệu duy nhất của mình khi chơi với tư cách là một quốc gia chủ nhà. Uruguay (1930), Ý (1934), Argentina (1978) và Pháp (1998) đã giành được những danh hiệu đầu tiên với tư cách là quốc gia chủ nhà, trong khi Đức (1974) giành được danh hiệu World Cup thứ hai khi chơi trên sân nhà.[67]
Các quốc gia khác cũng đã thành công khi tổ chức giải đấu. Thụy Sĩ (tứ kết 1954), Thụy Điển (á quân năm 1958), Chile (vị trí thứ ba năm 1962), Hàn Quốc (vị trí thứ tư năm 2002), Nga (tứ kết năm 2018) và Mexico (tứ kết năm 1970 và 1986) đều có kết quả tốt nhất khi là chủ nhà. Cho đến nay, Nam Phi (2010) và Qatar (2022) là hai quốc gia chủ nhà thất bại trong việc vượt qua vòng bảng.[68]
Sáu cầu thủ có số lần tham dự các vòng chung kết World Cup nhiều nhất[69] là Antonio Carbajal (1950-1966), Rafael Márquez (2002-2018) và Andrés Guardado (2006-2022) cùng đến từ Mexico; cựu đội trưởng đội tuyển CHLB Đức Lothar Matthäus (1982-1998)[70]. đội trưởng đội tuyển Argentina Lionel Messi và người đồng cấp Bồ Đào Nha Cristiano Ronaldo (2006-2022). Messi cũng là người chơi nhiều trận nhất với tổng cộng 26 lần được ra sân.[71] Huyền thoại Pelé là người duy nhất 3 lần vô địch World Cup với tư cách cầu thủ.[72] Djalma Santos của Brazil (1954-1962), Franz Beckenbauer (1966-1974) của Tây Đức và Philipp Lahm của Đức (2006-2014) là những cầu thủ duy nhất được ghi tên ba lần trong Đội hình Tiêu biểu.[73]
Người ghi nhiều bàn thắng nhất tại các kỳ World Cup là tuyển thủ Đức Miroslav Klose, với 16 lần làm tung lưới đối phương trong 4 lần tham dự giải. Thứ 2 là tuyển thủ Brasil Ronaldo với 15 bàn. Đứng thứ 3 với 14 lần lập công là tuyển thủ người Đức Gerd Müller[74]. Có cùng vị trí thứ 4 là trung phong huyền thoại người Pháp Just Fontaine và tiền đạo người Argentina Lionel Messi với 13 bàn thắng. Ngoài ra, Fontaine còn giữ kỷ lục về số bàn thắng ghi được tại một kỳ World Cup, với thành tích 13 bàn ghi được tại giải năm 1958.[75]
Vào tháng 11 năm 2007, FIFA đã thông báo rằng tất cả các thành viên của đội tuyển vô địch World Cup từ năm 1930 đến năm 1974 sẽ được trao lại huy chương vô địch. Điều này khiến huyền thoại Pelé của Brazil trở thành cầu thủ duy nhất giành được ba huy chương của đội vô địch World Cup (1958, 1962 và 1970, mặc dù ông không chơi trong trận chung kết năm 1962 vì chấn thương).[76] Bảy cầu thủ đã thu thập tất cả ba loại huy chương World Cup (vàng, bạc và đồng): năm cầu thủ đến từ đội hình 1966-1974 bao gồm Franz Beckenbauer, Jürgen Grabowski, Horst-Dieter Höttges, Sepp Maier và Wolfgang Overath (1966-1974); Franco Baresi của Ý (1982, 1990, 1994) và gần đây nhất là Miroslav Klose của Đức (2002-2014) với bốn huy chương liên tiếp.[77] Miroslav Klose cũng chính là cầu thủ nhận được huy chương World Cup nhiều nhất (1 vàng, 1 bạc, 2 đồng). Anh cũng là cầu thủ duy nhất có tất cả các loại huy chương và luôn có huy chương ở tất cả các kỳ World Cup tham gia.
Mário Zagallo, Franz Beckenbauer và Didier Deschamps là ba người đồng thời vô địch World Cup với tư cách cầu thủ và huấn luyện viên. Zagallo vô địch các giải năm 1958 và 1962 khi còn đang thi đấu rồi giải năm 1970 khi chuyển sang vai trò huấn luyện viên.[78] Beckenbauer vô địch giải năm 1974 khi đeo băng đội trưởng đội tuyển Tây Đức và giải năm 1990 với tư cách người chỉ đạo đội.[79], Didier Deschamps vô địch vào năm 1998 khi là cầu thủ và năm 2018 khi làm huấn luyện viên.[80] Còn huấn luyện viên tuyển Ý Vittorio Pozzo là người duy nhất từng hai lần giành ngôi vô địch trên ghế chỉ đạo (1934 và 1938).[81] Tất cả các huấn luyện viên trưởng giành chức vô địch World Cup đều là người xuất thân từ đất nước có đội tuyển giành danh hiệu này.[82]
Tính đến hết World Cup 2022, Brasil đã chơi nhiều trận World Cup nhất với 114 trận, theo sau là Đức với 112 trận. Hai đội gặp nhau lần đầu tiên trong lịch sử thi đấu tại giải ở trận chung kết năm 2002. Đức góp mặt ở nhiều trận chung kết (8 lần), bán kết (13 lần), và tứ kết nhất (16 lần), trong khi Brazil tham dự nhiều vòng chung kết nhất (22 lần), thắng nhiều trận nhất (76 trận), và ghi được nhiều bàn thắng nhất (237 bàn).[83][84] Hai đội đã đối đầu hai lần tại World Cup, trong trận chung kết năm 2002 và bán kết năm 2014.[85]
Giải vô địch bóng đá thế giới gần như là sân chơi riêng cho các đội bóng Nam Mỹ và châu Âu khẳng định sự thống trị tuyệt đối trong làng túc cầu thế giới bởi vì cho đến nay thì chưa có đội bóng nào ngoài châu Âu và Nam Mỹ có vinh dự được nâng cao chiếc cúp vàng danh giá. Tuy nhiên chưa có đội bóng châu Âu nào vô địch World Cup khi giải đấu được đăng cai tại châu Á.
Trận đấu duy nhất được khán giả nhiều nhất, được hiển thị trong ba cột cuối cùng, đã được trận chung kết trong một nửa của 20 kỳ Cúp Thế giới tính đến năm 2014. Một trận đấu khác hoặc các trận đấu đã thu hút khán giả nhiều nhất so với trận chung kết vào các năm 1930, 1938, 1958, 1962, 1970–1982, 1990 và 2006.
Giải vô địch bóng đá thế giới được truyền hình trực tiếp lần đầu tiên vào năm 1954 và hiện là sự kiện thể thao được xem và theo dõi rộng rãi nhất trên thế giới. Lượng người xem tích lũy của tất cả các trận đấu của World Cup 2006 ước tính là 26,29 tỷ.[88] 715,1 triệu người đã theo dõi trận đấu cuối cùng của giải đấu này (một phần chín của toàn bộ dân số trên hành tinh). Lễ bốc thăm World Cup 2006, quyết định phân chia các đội thành các bảng, được theo dõi bởi 300 triệu người xem.[89] Giải vô địch bóng đá thế giới thu hút nhiều nhà tài trợ như Coca-Cola, McDonald's và Adidas. Đối với các công ty này và nhiều công ty khác, việc trở thành nhà tài trợ tác động mạnh mẽ đến các thương hiệu toàn cầu của họ. Các nước chủ nhà thường có sự gia tăng doanh thu hàng triệu đô la từ sự kiện kéo dài một tháng. Cơ quan quản lý môn thể thao này, FIFA đã tạo ra doanh thu 4,8 tỷ đô la từ giải đấu năm 2014 và 6,1 tỷ đô la từ giải đấu năm 2018[90].
Mỗi giải vô địch bóng đá thế giới kể từ năm 1966 đều có linh vật hoặc/và logo riêng. World Cup Willie, linh vật cho cuộc thi năm 1966, là linh vật World Cup đầu tiên.[91] World Cup có các quả bóng thi đấu chính thức được thiết kế đặc biệt cho mỗi giải đấu.[92] Mỗi giải vô địch bóng đá thế giới cũng có một bài hát chính thức, được trình diễn bởi các nghệ sĩ từ Shakira đến Will Smith.[93][94]
Thiết lập quan hệ đối tác với FIFA vào năm 1970, Panini đã xuất bản album sticker đầu tiên cho World Cup 1970.[95] Kể từ đó, thu thập và giao dịch nhãn dán đã trở thành một phần của trải nghiệm World Cup, đặc biệt là cho thế hệ trẻ.[96] FIFA cũng đã cấp phép các video game World Cup từ năm 1986, với Electronic Arts, công ty giữ giấy phép hiện tại.[95]
World Cup thậm chí còn có ảnh hưởng đáng kể về mặt thống kê đối với tỷ lệ sinh, tỷ lệ giới tính nam/nữ của trẻ sơ sinh và bệnh đau tim ở các quốc gia có các đội tuyển quốc gia đang thi đấu.[97][98][99]
Đã có 80 quốc gia đã tham dự ít nhất một kỳ World Cup.[C] Trong số này, tám đội tuyển quốc gia đã giành được World Cup, và họ đã thêm ngôi sao vào huy hiệu của họ, với mỗi ngôi sao đại diện cho một lần vô địch thế giới. (Uruguay, tuy nhiên, chọn để hiển thị bốn ngôi sao trên huy hiệu của họ, đại diện cho hai huy chương vàng của họ tại Thế vận hội Mùa hè 1924 và 1928 và hai chức vô địch thế giới của họ vào năm 1930 và 1950).
Với năm lần vô địch, Brasil là đội tuyển thành công nhất trong lịch sử World Cup và cũng là quốc gia duy nhất đã tham dự tất cả các kỳ World Cup (22 lần) cho đến nay.[106] Brasil cũng là đội tuyển đầu tiên giành chức vô địch World Cup lần thứ ba (1970), thứ tư (1994) và thứ năm (2002). Ý (1934 và 1938) và Brasil (1958 và 1962) là 2 quốc gia duy nhất đã từng bảo vệ thành công ngôi vô địch. Tây Đức (1982–1990) và Brasil (1994–2002) là các quốc gia duy nhất xuất hiện trong ba trận chung kết World Cup liên tiếp. Đức đã vào được bán kết 13 lần, có 12 lần giành huy chương và là đội lọt vào chung kết nhiều nhất (8 lần).
Cho đến nay, các trận chung kết Cúp bóng đá thế giới chỉ được tranh tài giữa các đội tuyển từ các liên đoàn UEFA (châu Âu) và CONMEBOL (Nam Mỹ). Các quốc gia châu Âu đã giành được 12 chức vô địch, trong khi Nam Mỹ là 10 lần. Chỉ có ba đội tuyển từ bên ngoài hai châu lục này đã từng vào được đến vòng bán kết của giải đấu: Hoa Kỳ (Bắc, Trung Mỹ và Caribe) vào năm 1930, Hàn Quốc (châu Á) vào năm 2002 và Maroc (châu Phi) vào năm 2022. Chỉ có một đội từ châu Đại Dương đã từng vượt qua vòng bảng, Úc vào năm 2006, đã giành quyền vào vòng hai.[108]
Brasil, Argentina, Tây Ban Nha và Đức là những đội tuyển duy nhất giành được World Cup tổ chức bên ngoài liên đoàn lục địa của họ; Brasil đã giành chiến thắng ở châu Âu (1958), Bắc Mỹ (1970 và 1994) và châu Á (2002), Argentina đã giành chức vô địch tại Bắc Mỹ vào năm 1986 và châu Á vào năm 2022, trong khi Tây Ban Nha đã giành được một chức vô địch tại châu Phi vào năm 2010. Đức là đội tuyển châu Âu đầu tiên vô địch World Cup tại Nam Mỹ vào năm 2014. Chỉ có năm lần liên tiếp World Cup được chinh phục bởi các đội tuyển đến từ cùng một lục địa. Ý và Brasil đã bảo vệ thành công danh hiệu của họ vào năm 1938 và 1962, trong khi đội đăng quang tiếp theo sau Ý vào năm 2006 là Tây Ban Nha vào năm 2010, Đức vào năm 2014, Pháp vào năm 2018 và Argentina vào năm 2022.
Hệ thống được sử dụng ở World Cup cho đến năm 1990 là 2 điểm cho một trận thắng. Trong bảng xếp hạng này 3 điểm được thưởng cho một trận thắng, 1 điểm cho một trận hòa, và 0 điểm cho một trận thua. Theo quy ước thống kê trong bóng đá, các trận đấu được quyết định trong hiệp phụ được tính là thắng và thua, trong khi các trận đấu được quyết định bởi loạt sút luân lưu được tính là thắng và thua được tính là hòa. Các đội được xếp hạng theo tổng điểm, sau đó theo hiệu số bàn thắng bại, rồi theo số bàn thắng ghi được.
Hiện có 6 giải thưởng trao cho cá nhân hay toàn đội tuyển cho thành tích thi đấu của họ tại mỗi kỳ World Cup:[110]
Đội hình tiêu biểu được công bố lần đầu vào năm 1998.
Các đội tuyển mỗi lần vô địch World Cup đều được gắn thêm 1 ngôi sao lên biểu tượng, trừ ĐTQG Uruguay (có 4 sao nhưng có 2 lần vô địch World Cup, 2 lần vô địch bóng đá nam Olympic).
Bản mẫu:National football teams Bản mẫu:Main world cups Bản mẫu:Main world championships
Các nhà vô địch bóng đá Anh là những đội bóng giành chức vô địch hạng đấu cao nhất của bóng đá Anh; kể từ mùa 1992–1993 giải đấu này có tên gọi là Giải Ngoại hạng Anh. Kể từ khi Ngoại hạng Anh được thành lập, đội vô địch tại The Football League không còn được xem là nhà vô địch Anh, vì Ngoại hạng Anh được coi như một giải đấu độc lập với The Football League.
Sau khi Hiệp hội bóng đá Anh biên soạn luật chuyên nghiệp hóa bóng đá vào năm 1885,[1] Football League được thành lập vào năm 1888, sau những cuộc họp do giám đốc của Aston Villa William McGregor khởi xướng.[2] Vào cuối mùa giải 1888–89, Preston North End là câu lạc bộ đầu tiên lên ngôi vô địch sau khi hoàn thành tất cả các trận đấu mà không thua trận nào.[3]
Những năm đầu của giải đấu được thống trị bởi các đội bóng đến từ miền Bắc và miền Trung nước Anh, nơi việc chuyên nghiệp hóa bóng đá đã được tiếp nhận rộng rãi hơn so với miền Nam nước Anh.[4] Vị thế hàng đầu của giải đấu này trong nước đã được củng cố vào năm 1892, khi giải Football Alliance được hợp nhất vào Football League.[5] Các câu lạc bộ Alliance đã tạo nên giải Second Division mới, từ đó có thể giành quyền lên chơi ở hạng đấu cao nhất. Cho đến năm 1931, mới có một câu lạc bộ miền Nam lên ngôi vô địch, khi Arsenal của Herbert Chapman giành được danh hiệu này.[6]
Các quy định giới hạn mức lương tối đa cho các cầu thủ đã bị bãi bỏ vào năm 1961. Điều này dẫn đến sự chuyển dịch cán cân quyền lực về phía các câu lạc bộ lớn.[7] Yếu tố tài chính đã có ảnh hưởng quan trọng hơn từ năm 1992, khi các đội bóng đang thi đấu ở First Division đã tách ra để thành lập Giải Ngoại hạng Anh. Giải đấu này đã thay thế Football League First Division để trở thành hạng đấu cao nhất ở bóng đá Anh,[8] và nhờ vào một loạt các bản hợp đồng truyền hình ngày càng tăng dần, các câu lạc bộ hàng đầu đã có được mức tài chính chưa từng có trước đây.[9] Có 5 nhà vô địch đầu tiên trong kỷ nguyên Premier League – Arsenal, Blackburn Rovers, Chelsea, Manchester City và Manchester United – họ đều đã giành được danh hiệu này ít nhất một lần trước năm 1992. Leicester City lên ngôi vô địch lần đầu tiên vào năm 2016, trở thành đội bóng đầu tiên vô địch Ngoại hạng Anh mà chưa từng giành chức vô địch First Division. Ngoài nhà vô địch giải đấu đầu tiên Preston North End, Ipswich Town vẫn là câu lạc bộ duy nhất giành chức vô địch tại hạng đấu hàng đầu trong lần đầu tiên góp mặt của họ.[10]
Tất cả các câu lạc bộ đã từng vô địch vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay và đều tranh tài tại 4 hạng đấu cao nhất của hệ thống giải bóng đá Anh. Sheffield Wednesday là đội duy nhất đã thay đổi tên sau khi giành chức vô địch giải đấu, trước đó họ được biết đến với tên gọi The Wednesday ở ba trong số tổng cộng bốn chức vô địch của họ.
Manchester United đã giành 20 chức vô địch,[11] nhiều nhất so với bất kỳ câu lạc bộ nào khác.[12] Kình địch của United là Liverpool đứng thứ hai với 19 chức vô địch. Liverpool thống trị trong thập niên 1970 và 1980 (giành 11 chức vô địch từ năm 1973 đến năm 1990), trong khi Manchester United thống trị trong thập niên 1990 và 2000 dưới thời huấn luyện viên Sir Alex Ferguson (giành 11 chức vô địch từ năm 1993 đến năm 2009). Arsenal xếp thứ ba với 13 chức vô địch, từng thống trị trong thập niên 1930 (5 chức vô địch từ năm 1931 đến năm 1938). Everton và Manchester City cùng đứng thứ tư với 9 chức vô địch, trong đó 7 lần vô địch của City là trong thập niên 2010 và 2020. Aston Villa (7) và Sunderland (6) đã giành được phần lớn danh hiệu của họ trước Thế chiến I. Chelsea (6) giành được phần lớn danh hiệu trong thế kỷ 21 (từ năm 2005 đến năm 2017). Manchester City đã trở thành đội bóng đầu tiên giành chức vô địch Ngoại hạng Anh trong 4 mùa giải liên tiếp vào năm 2024.[13]
Có tổng cộng 24 câu lạc bộ đã vô địch Anh, trong đó có 7 câu lạc bộ vô địch trong kỷ nguyên Ngoại hạng Anh (1992–nay). Câu lạc bộ gần đây nhất gia nhập danh sách này là Leicester City (đội vô địch mùa giải 2015–16), trước đó là Nottingham Forest (đội vô địch mùa giải 1977–78) và Derby County (đội vô địch mùa giải 1971–72).
Năm đội đã vô địch ba mùa giải liên tiếp: Huddersfield Town (1924–1926), Arsenal (1933–1935), Liverpool (1982–1984), Manchester United hai lần (1999–2001 và 2007–2009) và Manchester City bốn mùa giải liên tiếp (2021–2024).
Bảy đội đã từng đứng đầu hoặc chia sẻ vị trí đầu bảng về số danh hiệu giành được: Preston North End (1889–1895), Sunderland (1893–1899 và 1936–1953), Aston Villa (1897–1953), Arsenal (1948–1976), Liverpool (1966–1971 và 1973–2011), Manchester United (1967–1971 và 2009–) và Everton (1970–1971).
Có 8 đội đã đứng ở vị trí á quân mà không bao giờ giành chức vô địch: Bristol City (1906–07), Oldham Athletic (1914–15), Cardiff City (1923–24), Charlton Athletic (1936–37), Blackpool (1955–56), Queens Park Rangers (1975–76), Watford (1982–83) và Southampton (1983–84). Trong số đó, Cardiff City đến gần với ngôi vô địch nhất, có số điểm bằng với nhà vô địch Huddersfield Town, nhưng thua về chỉ số bàn thắng bại trung bình (số bàn thắng ghi được chia cho số bàn thua), đây là tiền thân cho hiệu số bàn thắng bại hiện nay.
Các đội in đậm thi đấu tại Ngoại hạng Anh mùa giải 2024–25.