Năm 2005, chị tôi đi định cư với gia đình chồng bên Mỹ. Đó là một tin vui với cả họ hàng nội ngoại, vì 10 năm xa cách, vợ chồng chị và các con mới được đoàn tụ. Hồi mới qua, chị hay viết thư kể chuyện “bên bển”. Sau này email thông dụng thì viết email. Câu chuyện hòa nhập cộng đồng của chị thật háo hức. Biết bao trải nghiệm đầu tiên đầy bỡ ngỡ và hạnh phúc.
Năm 2005, chị tôi đi định cư với gia đình chồng bên Mỹ. Đó là một tin vui với cả họ hàng nội ngoại, vì 10 năm xa cách, vợ chồng chị và các con mới được đoàn tụ. Hồi mới qua, chị hay viết thư kể chuyện “bên bển”. Sau này email thông dụng thì viết email. Câu chuyện hòa nhập cộng đồng của chị thật háo hức. Biết bao trải nghiệm đầu tiên đầy bỡ ngỡ và hạnh phúc.
Công việc của chị cũng như bao người Việt xa xứ, là làm trong các tiệm nails. “Chị thấy cũng không vất vả mưa nắng như bán hủ tiếu ở quê nhà em ạ. Tiền lại khá hơn và quan trọng là tụi nhỏ có cơ hội học hành.” Chị viết như rủ rỉ tâm tình với tôi về cuộc sống Mỹ ở bên đấy.
Nỗi nhớ của những người con xa xứ không thể nói thành lời.
Thỉnh thoảng chị gửi về cho tôi vài món đồ. Khi thì bộ quần áo, đôi giày, lọ nước hoa nam,…. hoặc có lúc gửi về cho nhà mấy trăm đô. Tôi đọc rất nhiều bài viết về cuộc sống Mỹ của người Việt xa xứ, nên thương chị đứt ruột. Những đồng tiền đó là bao nhiêu tháng ngày chắt chiu của chị. Tôi bảo chị: “Em đã đi làm, cũng không thiếu thốn gì, chị đừng gửi gì về cho em.” Tôi cũng chẳng giục giã chị về thăm nhà. Một chuyến đi về quê là cả một năm trời anh chị tích cóp.
Tôi bảo, sẽ có lúc tôi và ba mẹ sẽ sang thăm anh chị và mấy cháu.
Tôi nói là nói thế thôi, chứ biết cũng khó lòng thực hiện được giấc mơ đoàn viên. Nhưng không hiểu sao từ lúc nào trong tôi bắt đầu nuôi “giấc mơ Mỹ”. Tôi tìm hiểu nhiều hơn về Mỹ. Văn hoá, con người, địa lý, khí hậu và cuộc sống Mỹ. Đặc biệt là California, nơi anh chị tôi đang sống.
Có lần vào dịp Tết của năm 2018, chị gọi điện về nhà với giọng đượm buồn. Hơn 10 năm chưa được về quê nên nhớ quê nhà da diết. Tôi bảo: Tết sang năm em và ba mẹ sẽ sang du lịch Mỹ để thăm chị.”
“Thật không?” giọng chị ngờ vực.
Chị nói như reo: “Cậu Út giỏi quá! Chị cám ơn nhé.” Rồi tự nhiên chị bật khóc ngon lành làm lòng tôi thắt lại vì thương cuộc sống ở Mỹ của chị.
Tôi đã hứa và mong rằng lời hứa ấy sẽ thành sự thật. Cầu mong cả gia đình sẽ được đặt chân đến Mỹ đúng Tết âm lịch để cả nhà được đoàn viên. Được như thế là thỏa nguyện của bố mẹ tôi, của chị và của tôi nữa.
Hành trình mơ ước của gia đình tôi đang chờ chúng tôi phía trước.